[Fanfic Mạnh Bà] Nhật Kí Trốn Khỏi Địa Phủ
  • Mạnh Diệp cố gắng lựa lời, bước chân vừa giẫm lên một tảng đá lớn, giọng nói cũng đồng thời phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn:
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    “Anh cũng tạm được gọi là có kinh nghiệm vào đây đi, vậy... anh đã từng nhìn thấy có ai sống ở trong đây hay chưa vậy?"
  • Anh dừng bước, quay lại nhìn Mạnh Diệp, mắt hơi hếch lên một chút:
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    "Chẳng hạn?"
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    “Chẳng hạn như có những người trốn vào đây, a không... là vào đây theo kiểu sống ẩn dật... Cũng không phải..."
  • Hừm, cô bị làm sao ấy nhỉ? Chưa bao giờ Mạnh Diệp rơi vào trạng thái bị thiếu thốn ngôn từ như thế này cá.
  • Hàn Đông Quân hít sâu một hơi:
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    "Tôi hiểu ý em rồi. Nhưng mà... Khu rừng này em nhìn thấy vậy chứ diện tích thật sự rất lớn, thế nên việc kiểm soát xem có ai lẻn vào đây rồi sinh sống hay không quả thực rất khó khăn. Cũng có vài trường hợp giống như em nói tuy nhiên vị trí thì nằm ở rải rác."
  • Bàn tay đang cầm một nhánh cây dài của Mạnh Diệp hơi buông thông khiến cảnh cây rơi xuống bên cạnh chân cô, trong đáy mắt cô gái nhỏ sớm đã bị sự hụt hằng thay thế.
  • Hàn Đông Quân vẫn luôn một mực nhìn theo hành động của cô, từng cử chỉ hay biểu hiện dù là nhỏ nhất đều được anh thu vào tầm mắt. Trong lòng đột nhiên lại cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Mạnh Diệp như thế này.
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Em vì muốn tìm người nên mới vào đây, có đúng không?"
  • Là một câu hỏi, nhưng lời nói cùng khí thế áp đảo đó khiến Mạnh Diệp lại có cảm giác như đây chính là một lời khẳng định. Đứng trước anh, cô dường như bị nhìn thấu.
  • Chưa kịp đợi Mạnh Diệp trả lời, anh đã quay lưng về hướng ngược lại, tầm mắt cô nhanh chóng bị bao phủ bởi bóng lưng cao lớn ấy.
  • Ở một khoảng không nào đó, lời nói của anh vang vọng khắp không gian yên ắng:
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Em cứ miêu tả người em cần tìm, tôi sẽ tìm mọi cách để giúp em miễn là nằm trong khả năng tôi."
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    “Cảm ơn anh."
  • Đối diện với một người tốt với cô chỉ sau một đêm gặp như thế này thì cho dù kết quả có như thế nào, cô cũng không thể nào đòi hỏi thêm gì được nữa. Hi vọng dù là mỏng manh thì cũng vẫn hơn là không có một chút gì hi vọng.
  • Cô và anh lại tiếp tục một trước một sau bước đi trên con đường đá gập ghềnh, Mạnh Diệp bước chân giẫm lên lá, xem đó như một trò chơi để khiến mình có thể quên đi được mệt mỏi.
  • Xung quanh cô vang lên tiếng côn trùng ríu rít, hòa tấu thành một khúc ca đặc biệt lạ kỳ, đi thêm một vài bước chân nữa, bên tai Mạnh Diệp lại truyền những tiếng róc rách như lời thì thầm của thiên nhiên.
  • Đối chân của Hàn Đông Quân rất dài, anh bước đi mấy bước đã có thể cách xa Mạnh Diệp một khoảng. Tuy vậy, qua một lúc anh vẫn dừng lại chờ cô bước đến rồi mới sóng vai cùng với cô.
  • Mạnh Diệp đi bên cạnh Hàn Đông Quân, bắt đầu những suy nghĩ mông lung. Cô không kiềm lòng được mà ngẩng đầu nhìn anh, trong khoảng cách gần thế này, sống mũi anh cao vút, đôi mắt sâu thăm thẳm lạnh lùng.
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Cẩn thận.”
  • Giọng anh bên cạnh Mạnh Diệp thốt lên. Cô giật mình nhìn về phía trước, chỉ trong vòng một giây sau đó chân cô không giữ được thăng bằng nữa toan ngã xuống đất, ngay khi Mạnh Diệp tưởng chừng đã nằm ở trên đất thì lại phát hiện mình nằm trong vòng tay của một người nào đó.
  • Sự việc bất ngờ này xảy ra chỉ trong chớp mắt. Đầu óc của Mạnh Diệp nhất thời không được minh mẫn mà ở trong vòng tay của Hàn Đông Quân, hơi thở đều đều, nhìn anh không chớp mắt.
  • Anh cũng mất đi ý thức, vòng eo cô mềm mại khiến anh mơ mơ hồ hồ, thuận thể ôm chặt lấy cô.
  • Hơi thở của Mạnh Diệp có phần dồn dập, cô có cảm giác từng tế bào trên cơ thể mình như có một dòng điện chạy qua, khiến cô không thể phản ứng được gì nữa.
  • Bất chợt, một con vật gì đó bay ngang qua, tiếng kêu của nó vang lên mồn một như muốn phá vỡ tình huống khó xử trước mắt, đưa hai người về với thực tại. Hàn Đông Quân hít sâu một hơi, gằn giọng rồi mới buông tay Mạnh Diệp ra, đỡ cô đứng dậy.
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Em đi dã ngoại với bao nhiêu người vậy?"
  • Anh lên tiếng phá vỡ tình huống ngượng nghịu của hiện tại.
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    “Ờ... Tầm hai mươi người thôi."
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Vậy chắc bây giờ họ vẫn đang tìm em đấy."
  • Ánh mắt Mạnh Diệp có hơi cụp xuống, thật sự nếu không phải tại cô thì có lẽ mọi người đã không mất đi cuộc vui này, lẽ ra cô không nên đi theo người đó vào đây rồi lạc ở đây như thế này.
  • Giọng cô lí nhí:
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    “Chắc họ lo lắng lắm.”
  • Hàn Đông Quân liếc nhìn qua vẻ mặt đáng thương của cô, giọng nói cũng không biết từ lúc nào đã không thể kiểm soát được mà trở nên dịu dàng hơn.
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Lần sau cẩn thận hơn là được rồi."
  • Mạnh Diệp gật đầu, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Nếu không có Hàn Đông Quân thì chắc có lẽ cô đã ở lại nơi này mãi như thế này rồi.
  • Vòng vo mãi đến hơn nửa giờ sau Mạnh Diệp cũng thấy được ánh sáng và tiếng chim hót ríu rít, trước mắt cô là không gian của đồng cỏ bao la bát ngát, Hàn Đông Quân để lại cho cô một câu nói:
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Em đi thẳng về phía trước, cách đó không xa chính là Mộc An."
  • Mạnh Diệp ngẩn người:
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    “Anh không đi với tôi à?"
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Tôi còn có việc bận nên hiện tại không thể đi cùng em, em cẩn thận nhé!
  • Trong lòng không hiểu vì sao bất giác lại sinh ra cảm giác tiếc nuối, Mạnh Diệp cảm thấy mình có hơi lưu luyến đối với sự ấm áp này. Nhưng có lẽ đây chính là do cô đã từ lâu không có ai bên cạnh chở che nhiều như vậy, ngoài trừ chị của mình.
  • Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói:
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    “Thật sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa."
  • Ánh mắt anh liếc qua cô, thâm trầm nói:
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    "Không có gì đâu. Em đi đi, kẻo mọi người lại tìm em đấy."
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    “Vâng. Thật sự cảm ơn anh rất nhiều."
  • Lời của Mạnh Diệp vừa dứt thì Hàn Đông Quân đã xoay người đi về hướng ngược lại. Trước tình hình đó, Mạnh Diệp đành gọi với lại:
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    “Khoan đã."
  • Anh nghe thấy tiếng cô, đôi bàn chân dừng lại trên thảo nguyên, khẽ nhướng mày chờ cô nói tiếp. Một giây sau, Mạnh Diệp đã chạy đến bên cạnh anh.
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    “Anh cho tôi xin phương phức liên lạc của anh đi. Đối với tôi, có ơn thì phải trả."
  • Hàn Đông Quân sầm mặt, giọng nói cũng lạnh lùng theo.
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Tôi không cần ai phải trả ơn cả nên em không cần phiền phức như vậy đâu. Còn nữa, có duyên thì sẽ gặp lại, không cần em phải quá đặt nặng vấn đề."
  • Sau đó liền một mực quay đầu mà rời khỏi nơi đây. Lúc anh lướt qua vai cô, tầm mắt Mạnh Diệp đã rơi vào bông hoa trắng nhỏ đang nằm yên trên áo anh. Cánh hoa mỏng manh đối lập hoàn toàn với sự cứng rắn mạnh mẽ trên người anh, trong cơn gió, bông hoa khế lay động, lắc lư theo từng cử chỉ của Hàn Đông Quân. Màu áo anh đậm đen, bông hoa lại là một màu trắng, tuy có phần tương phản nhưng lại hài hòa.
  • Cô không hiểu vì sao ở một nơi như thế này lại có thể có một loài hoa như thế, vậy nên cứ đứng mãi một chỗ mà không biết được lý do, ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của người đàn ông ấy.
  • Miệng cô lẩm bẩm:
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    "Cúc họa mi..."
  • Đây vốn không phải lần đầu Mạnh Diệp nhìn thấy loài hoa này nhưng đây lại là lần đầu tiên cô phát hiện loài hoa này lại xinh đẹp đến thế. Thanh tao nhã nhặn giống như... Giống như Hàn Đông Quân vậy.
  • Cho đến khi anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt thì Mạnh Diệp mới có thể tỉnh táo mà hoàn hồn trở lại, hoang mang tìm kiếm bóng hình anh.
  • Nhiều đêm sau này khi Mạnh Diệp suy nghĩ lại đều cảm thấy đêm hôm đó dưới ánh lửa anh xuất hiện một cách kì bí, càng nghĩ lại càng cảm thấy mọi chuyện cứ như một cuốn phim hay có một kì tích nào xảy ra nữa.
  • Hoặc là... Hàn Đông Quân chưa từng tồn tại? Như vậy cũng không đúng. Cô vẫn còn ý thức được những chuyện này không phải do cô tưởng tượng ra mà.
  • Nhưng anh cứ bí ẩn, thật khiến người ta phải đắn đo, suy nghĩ...
  • Khoan đã... Chẳng phải anh hứa sẽ giúp cô tìm người nhưng lại không cho cô số để liên lạc, vậy phải làm sao đây?
  • Thật sơ suất! Thôi bỏ đi vậy!
  • Cô chạy một mạch về phía lều của mình, ai nấy cũng mang theo vẻ mặt hoang mang và mừng rỡ khi nhìn thấy Mạnh Diệp cả. Cả đêm qua, mọi người đều chia ra tìm kiếm tung tích của cô nhưng không có kết quả. Thật sự ai ai cũng sợ rằng cô gặp chuyện gì đó không may, nhất là khi địa hình nơi đây hiểm trở, lại ở bên cạnh rừng sâu nữa cơ chứ…
  • ***
  • Bạn có tin vào duyên phận hay không? Mạnh Diệp thì có.
  • Cô đối với người đó không có một chút thông tin gì, chỉ là một lần gặp thoáng qua cùng với ba chữ trong tên của anh ấy. Cô cứ luôn có cảm giác Hàn Đông Quân đó, cô đã được gặp hoặc nghe tên qua rồi, nhưng mà khi nào nhỉ? Chuyện này thật khó để trả lời bởi Mạnh Diệp thật sự không nhớ rõ.
  • Buổi tối hôm đó cũng như bao ngày, Mạnh Diệp bước ra từ phòng trà và đi về phía kí túc xá.
  • Gió lạnh phần phật thổi qua, quất tới tấp vào người cô, cái lạnh như muốn cắt da xẻ thịt của cô gái trẻ. Trong đêm tối, Mạnh Diệp dường như cảm nhận được mùi nguy hiểm, bình thường linh cảm của cô chẳng bao giờ sai cả. Chính vì thế, mặc gió trời đang muốn nuốt chủng người khác thì Mạnh Diệp vẫn một mạch tiến về phía trước, băng qua những tán cây đầy mùi hương khó chịu. Xe đạp của cô đang bon bon trên đường thì bỗng chốc phía trước có gì đó chắn ngang đường cô đi.
  • Nhất thời không kịp phản ứng, Mạnh Diệp suýt nữa đã ngã nhào về phía trước, cô thật sự rất muốn hét lên để “dạy bảo" người đã chắn ngang đường mình rằng: Anh có biết luật giao thông không vậy? Ở đâu ra cái thói mà chắn ngang đầu xe của người khác như thế?
  • Nếu không phải Mạnh Diệp biết dừng đúng lúc thì giờ này cô đã nằm sóng soài ra đấy chứ không còn yên vị trên xe được đâu.
  • Nhìn hai người đàn ông đang đứng trước mắt mình, Mạnh Diệp cảm thấy có phần hơi sợ sệt, nhìn thế nào đi chăng nữa thì cô cũng cảm thấy họ không phải là người tốt. Cô đưa mắt nhìn xung quanh hòng tìm kiếm sự trợ giúp. Nhưng tiếc là nơi đây bốn bề thanh vắng, tuyến đường này rất ít người qua lại, hầu hết mọi người vẫn thường đi về bằng con đường khác nên tìm kiếm một bóng hình trong giờ khắc này còn khó hơn việc bắt cô lên trời hái sao mang vê.
  • Cũng đã nhiều lần Mạnh Diệp suy nghĩ đến hoàn cảnh này nên đã có sự chuẩn bị từ trước. Bởi vì đây là con đường duy nhất nổi từ phòng trà về kí túc xá của cô, nếu Mạnh Diệp không làm như vậy thì rất có thể bản thân cô sẽ không được bảo đảm an toàn.
  • Một tên đàn ông dáng người rất thô, có phần thấp và béo lên tiếng trước:
  • Biến Thái
    Biến Thái
    "Cô em, đi đâu giờ này mới về đấy? Có phải là đang chờ bọn anh hay không?"
  • Từ sau câu đó của hắn, cả hai bắt đầu phát lên cười nham nhở, người còn lại đưa tay lên bàn tay của Mạnh Diệp mà vuốt ve.
  • Biến Thái
    Biến Thái
    “Tại sao ở một nơi như thế này mà lại có thể có một cô em xinh đẹp thế kia chứ? Em đừng sợ, bọn anh đều là người tốt, biết hôm nay em cô đơn nên đến đây cùng em vui vẻ một chút. Người xinh đẹp như thế này, ai mà nỡ làm gì chứ."
14
Chương 27